Ảnh minh họa.
|
Chiều hoàng hôn buông xuống
Trên khắp mọi nẻo đường
Mặt trời về núi ngủ
Nhường ánh điện thân thương
Anh à, con cứ hỏi
Mẹ ơi mình đi đâu
Em trả lời cu cậu
Đi thăm bố con à.
Con thơ bé thật thà
Cứ nhắc hoài tên bố
Làm lòng em lại nhớ
Nhớ giọng nói của anh
Những âm trầm, âm bổng
Mà sao nghe thấy ấm
Đến cả tận tâm can
Anh công tác trên ngàn
Ít khi về nghỉ phép
Sắp tới lại mùa rét
Em lo lắm anh à!
Trạm điện thì xa nhà
Con và em nhớ lắm
Bao nhiêu lời gửi gắm
Xếp lại trong vần thơ
Nỗi nhớ anh vô bờ
Vội ngăn dòng lệ chảy
Anh vỗ về an ủi
Đừng khóc nữa em ơi!
Núi cao hay biển khơi
Nhà nhà cần có điện
Mình người con Đất Việt
Phải dựng xây nước nhà
Em và con ở xa
Cố gắng chờ anh nhé!