Ảnh minh họa.
|
Tôi quen anh từ thời sinh viên, hai đứa đều sinh ra tại những vùng quê nghèo. Nhiều điểm chung nên chúng tôi dần đồng cảm và trở thành tri kỷ tự bao giờ không hay. Anh học trường Cao đẳng điện, còn tôi nuôi giấc mộng trở thành cô kỹ sư nông nghiệp. Ngày hai đứa ra trường, chúng tôi mỗi người một nơi, bôn ba khắp chốn để tìm cho mình một công việc phù hợp.
Anh lăn lộn từ Nam ra Bắc, cuối cùng anh dừng chân tại Tây Nguyên. Tôi được nhận vào làm tại một công ty nông nghiệp thuộc tỉnh Bình Phước. Anh tự hào vì trở thành người công nhân ngành Điện và thường kể cho tôi nghe rất nhiều về công việc với niềm thích thú, say mê. Thật sự điều đó làm tôi rất vui. Tôi vui vì anh đã tìm được cho mình một công việc phù hợp với ngành nghề được đào tạo.
Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc và nói chuyện với nhau. Tuy nhiên chỉ được một thời gian, tôi thấy anh càng ngày càng ít online và có những khi đang nói chuyện anh lại tắt máy đột ngột vì lí do công việc. Lúc đó tôi không tin, bởi chúng tôi chỉ nói chuyện vào buổi tối và những ngày nghỉ. Còn về phần anh, anh cũng không giải thích gì thêm. Thật ra tôi đã lỡ thương thầm anh, nên sự im lặng của anh làm tôi thấy khó chịu. Tôi công tác được vài năm thì Công ty mở thêm chi nhánh, tôi được chuyển về làm gần nhà. Chúng tôi dần xa nhau...
Sau đó, tôi lập gia đình. Ngày vui của tôi không trọn vẹn, anh đã không đến dự mà chỉ gửi quà mừng và một tin nhắn xin lỗi vào cuối ngày. Tôi hụt hẫng và cứ ngỡ rằng đến tình bạn giữa chúng tôi cũng đã không còn, nếu không có một lần công tác, tôi gặp lại anh.
Năm đó cũng vào khoảng thời gian tháng 4 này, trên đường đi công tác, tôi đã ghé thăm gia đình cô bạn đồng nghiệp tại huyện Buôn Đôn - tỉnh Đắk Lăk. Vô tình tôi gặp lại anh. Dẫu biết rằng đã bao năm trôi qua nhưng tôi bất ngờ và xót xa vì anh thay đổi quá nhiều. Làn da trắng trẻo ngày xưa đã không còn mà thay vào đó là màu da ngăm đen rắn rỏi như màu của nắng và gió nơi đây, đôi bàn tay cũng chai sạn nhiều. Tôi ngờ ngợ ra rằng công việc của anh vất vả hơn những gì tôi nghĩ.
Tôi càng thấy thương anh hơn khi nghe mẹ của đồng nghiệp tôi kể chuyện về anh. Anh chuyển về sống ở buôn này đã một thời gian nhưng bà con lối xóm gặp anh lúc nào cũng trong đúng bộ trang phục áo cam bởi công việc của anh dường như không có thời gian nghỉ. Giờ tôi mới hiểu những lần tắt máy vội vàng của anh. Anh làm việc không theo khung giờ, nhiều khi về tối mịt và có khi giữa khuya lại phải dậy đi làm, vất vả nhất là những hôm mất điện vì mưa gió hay những ngày nắng gắt như hôm nay.
Cũng dịp này anh mới được trải lòng. Anh nói công việc của anh là đảm bảo cung cấp điện liên tục cho khách hàng. Mặc dù hằng tuần, hằng tháng đã có bố trí kiểm tra định kỳ tuy nhiên với đặc thù lưới điện nơi đây, tác nhân gây sự cố bên ngoài là khó tránh khỏi, đặc biệt là các loại động vật hoang dã. Anh đùa với tôi có khi anh ăn thịt rắn và tắc kè cả tháng để thay cơm vừa tiết kiệm mà cũng vừa bõ tức.
Hôm đám cưới tôi, anh đã gói ghém hành lý để xuống dự, nhưng đợt đó là cao điểm mùa khô, phụ tải tăng đột biến nên đơn vị tăng cường nhân lực thực hiện phương án chống quá tải nên anh phải ở lại. Bao năm làm ở xa, năm nào tôi cũng được về quê ăn Tết cùng gia đình, còn anh vì tính chất công việc nên chỉ mới được một lần. Nghe anh kể mà tôi thấy mình có lỗi vì đã có lúc trách anh. Tôi cũng thắc mắc vì sao vất vả đến vậy mà anh không tìm cho mình một cơ hội khác. Anh cười vì công việc của anh mang lại niềm vui cho nhiều người và cũng được nhiều người quý mến, thương yêu. Nhiều lúc, đi kiểm tra lưới điện hay thi công xây dựng ở những khu vực hẻo lánh, xa xôi không tìm thấy quán xá thì vẫn không lo đói bởi bà con luôn luôn sẵn sàng mời dùng cơm cùng gia đình họ mọi lúc.
Nghe anh kể, tôi cứ ngỡ anh không phải làm cho một doanh nghiệp mà anh giống như một người lính, một người chiến sĩ cụ Hồ. Anh tin rằng, sau này với sự tiến bộ khoa học kỹ thuật và sự phát triển của cơ sở hạ tầng thì công việc sẽ đỡ vất vả hơn. Gặp lại anh, nghe chuyện về anh tôi thấy trong lòng nhẹ nhõm vì những thắc mắc trước đây đã được giải tỏa, thấy thương anh và cả sự tự hào.
Cũng kể từ đó, tôi thường để ý đến công việc của những người lính áo cam, để hôm nay ngồi đây tôi càng cảm nhận hết sự vất vả thầm lặng của họ. Mùa hè trời nắng như thiêu đốt, các anh đào móng, dựng cột, leo lên tụt xuống hàng chục lần để nối dây, chuyển công tơ, chuyển dây sang cột mới. Mồ hôi ướt đẫm cả quần áo, mặt mũi lem luốc song các anh làm việc hết sức hăng say, nhiệt tình, đầy trách nhiệm, có khi quên cả ăn uống. Nhìn những người thợ, nhớ đến anh, tôi thầm mong anh có thật nhiều sức khỏe và luôn hạnh phúc trên con đường mình đã chọn.